Thảo Viên Resort
[Nhật Ký] Một Ngày An Nhiên Ở Cùng Mẹ
Mình dậy sớm hơn bình thường – lạ thật, vì hôm nay chẳng có gì "gấp". Chỉ là chuyến đi ngắn cùng mẹ đến Thảo Viên Resort, nơi cách Hà Nội chỉ hơn 1 tiếng lái xe. Trời đẹp. Không khí mát. Mẹ còn cười bảo, "hôm nay đi nghỉ, chứ không đi chơi".
8:00 sángXe đón đúng giờ. Mình mang theo cái balo nho nhỏ: chai nước, máy ảnh, cuốn sách, khăn cho mẹ và… đúng rồi, không quên cái nón rộng vành mẹ hay dùng. Bác tài vui tính, đường không tắc, mình tranh thủ chợp mắt một tí.
9:30 sángTới nơi rồi! Resort hiện ra như một "ốc đảo nhỏ" giữa cây xanh bát ngát. Mẹ bước xuống xe, khẽ vươn vai, bảo: "Lâu rồi mới thấy mùi cây cỏ rõ thế này." Chúng mình đi bộ quanh khuôn viên – có vườn, có lối đi lát đá, có cả bể bơi lấp lánh ánh nắng. Mẹ ngồi nghỉ ở một ghế đá dưới bóng cây, còn mình thì tranh thủ chụp vài tấm hình. Cảnh ở đây yên bình quá, chẳng xô bồ, bận rộn của thành phố.
11:30 trưaBữa trưa tại nhà hàng trong resort khiến mẹ bất ngờ. "Ừ, hợp vị, ít dầu mỡ, dễ ăn". Mình thấy mẹ ăn ngon là lòng đã yên. Món canh thanh, rau sạch, cá kho tộ đậm đà – ngon kiểu gia đình nấu. Không sang chảnh, không kiểu cách, mà đúng gu "nghỉ dưỡng".
14:00 chiềuCó trà chiều nhẹ trong một góc nhỏ bên vườn. Mẹ mình ngồi đọc sách. Mình ngồi cạnh, chẳng làm gì – chỉ nghe tiếng lá xào xạc, thỉnh thoảng quay sang nhìn mẹ, rồi mỉm cười. Một buổi chiều không tiếng chuông điện thoại, không deadline, không gấp gáp. Tự dưng thấy lòng mình cũng nhẹ như gió.
16:00 chiềuChuyến đi kết thúc. Mẹ tựa đầu vào vai mình trên xe, ngủ thiếp đi. Trên đường về, mình cứ nghĩ mãi: đôi khi người lớn chẳng cần gì nhiều – chỉ cần một ngày không phải nấu cơm, không phải lo toan. Một ngày có con bên cạnh, có nắng, có cây. Vậy thôi là đủ.
Ghi chú riêng:
Nếu có dịp, hãy đưa bố mẹ đi đâu đó một ngày. Không cần xa. Chỉ cần yên.
Mang theo máy ảnh – để lưu lại những nụ cười dịu dàng mà ngày thường mình hay bỏ lỡ.
Và đừng quên: nói lời cảm ơn. Không cần lý do.