Nhật Ký Cuối Tuần
Chuyến Đi Thảo Viên Resort 2N1Đ – Gửi Con Một Tuổi Thơ Xanh Mát
Đã bao lâu rồi nhà mình chưa cùng nhau đi chơi đâu đó? Không phải là ghé thăm người thân, cũng không phải vì đám tiệc… mà là một chuyến đi thật sự, chỉ để cả nhà được ở bên nhau, để con được chạy nhảy, còn mẹ được thở sâu và cười thật lòng?
Cuối tuần trước, mẹ quyết định tạm gác lại mọi việc. Không deadline, không màn hình, không vội vã. Mẹ đặt chuyến đi Thảo Viên Resort 2 ngày 1 đêm – như một món quà nhỏ dành cho cả gia đình. Mẹ muốn dành tặng con một ký ức xanh, một tuổi thơ có cỏ cây, nắng gió và những buổi chiều bên hồ nước ấm.
Và hôm nay, khi ngồi viết lại những dòng này, mẹ vẫn còn nguyên cảm giác dịu dàng từ những khoảnh khắc đã trôi qua. Mẹ viết cho con – và cũng là viết cho chính mình, để nhớ rằng: "Hạnh phúc thật ra không ở đâu xa, nó là một ngày cuối tuần, nơi cả nhà được bình yên bên nhau."
Con vừa tỉnh giấc, dụi mắt hỏi mẹ: "Hôm nay mình đi chơi thật hả mẹ?" Mẹ gật đầu. Hai mắt con sáng rỡ như đèn lồng Trung thu. Đã lâu lắm rồi nhà mình chưa có một chuyến đi đúng nghĩa. Không phải đi để thăm họ hàng, không phải đi vì đám cưới ai đó. Mà là đi để ở bên nhau, để cùng thở, cùng cười, cùng nghỉ. Mẹ chọn Thảo Viên Resort – nơi mà mẹ hy vọng con có thể chạy giữa cỏ, chơi với đất và nước, chạm tay vào thiên nhiên một cách an toàn và dịu dàng.

Một góc của Thảo Viên Resort
Con ngồi ngoan trên ghế, thi thoảng quay sang hỏi: "Bao lâu nữa mình đến hả mẹ?" Mẹ mỉm cười, vuốt tóc con: "Chưa đầy 2 tiếng nữa thôi, con ạ" Mỗi lần con hỏi, mẹ lại thấy lòng mình mềm ra. Con vẫn là một em bé – chưa quá lớn để không còn cần mẹ, nhưng cũng chẳng còn nhỏ để mẹ có thể ôm suốt trong vòng tay.
10h15 – Đến nơiChúng ta đến nơi khi trời vừa đủ nắng. Thảo Viên Resort xanh mát như một công viên rộng lớn. Con chạy nhảy giữa lối đi lát đá, dừng lại hái một chiếc lá rơi và giơ lên hỏi: "Lá này từ cây nào hả mẹ?" Mẹ không biết. Nhưng mẹ mừng vì con hỏi – vì điều đó có nghĩa là con đang quan sát, đang tò mò, đang học.
11h30 – Check-in và nghỉ trưaPhòng sạch, thoáng và có cửa sổ nhìn ra vườn. Con chọn giường gần cửa sổ, nói rằng muốn ngủ ở đó để "buổi sáng dậy được thấy trời luôn" Mẹ chỉ cười, lòng thấy biết ơn vì con vẫn còn những mong muốn nhỏ xíu mà dễ thương đến vậy. Buổi trưa, con ôm gấu bông, nằm đọc sách mẹ mang theo, rồi ngủ thiếp đi như một chú mèo con.
15h00 – Chiều thảnh thơi bên hồ bơi và sân cỏCon thích nhất là bể bơi. Nước ấm, sạch, có phao bơi nhỏ. Mẹ ngồi bên mép bể, nhìn con chơi đùa mà lòng như được gột sạch hết những căng thẳng của mấy tháng qua. Sau đó, cả nhà ra khu sân cỏ – nơi con được thỏa sức chơi cầu trượt, bập bênh, rồi chạy vòng quanh vườn hoa. Cứ mỗi lần con cười, mẹ lại tự nhủ: "May mà mình đã quyết định đi".

Trượt cỏ ở Thảo Viên Resort
Chúng ta cùng ăn tối tại nhà hàng trong khuôn viên. Con gọi món cơm chiên trứng – đơn giản nhưng con ăn ngon lành. Đến tối, có hoạt động đốt lửa trại. Con được nướng khoai, nướng kẹo dẻo cùng các bạn nhỏ khác. Ánh lửa sáng rực, con vỗ tay hát theo chú hoạt náo viên, rồi quay sang ôm chặt mẹ: "Mẹ ơi, vui quá à!" Mẹ chỉ biết ôm con và thì thầm: "Ừ, mẹ cũng thấy vui lắm."
Chủ Nhật – 6h30 sángMẹ dậy sớm, kéo rèm ra và thấy con vẫn đang ngủ say. Ánh sáng nhẹ nhàng rọi vào gối. Gương mặt con bình yên đến lạ. Mẹ ngồi bên giường, lặng lẽ ngắm nhìn – như thể muốn lưu giữ tất cả những khoảnh khắc ấy vào một góc trái tim.
8h00 – Ăn sáng và đạp xe dạo quanh resortSau bữa sáng buffet, bố chở con đạp xe quanh khuôn viên. Mẹ đi bộ phía sau, vừa đi vừa chụp lại những khung cảnh đáng yêu: con ngồi sau xe, tóc bay nhẹ theo gió, tay giơ lên vẫy mẹ. Mẹ bỗng thấy, những điều giản dị như vậy – chính là điều mà mẹ muốn con nhớ mãi về tuổi thơ.
11h00 – Chuẩn bị về lại Hà NộiCon không muốn về. Con cứ hỏi "Hôm khác mình lại đi nữa nhé mẹ?" Mẹ gật đầu. Trong lòng mẹ cũng chẳng muốn kết thúc. Nhưng mẹ hiểu – những chuyến đi ngắn ngủi như thế này, đôi khi lại đủ để nuôi lớn một ký ức, và nuôi dưỡng tình yêu giữa cha mẹ và con cái theo một cách rất đỗi nhẹ nhàng.
Viết Cho Con – Viết Cho Mẹ
Chuyến đi 2 ngày 1 đêm không quá dài, không quá hoành tráng – nhưng với mẹ, nó là một cột mốc nhỏ xinh trong hành trình làm mẹ. Cảm ơn con vì đã nắm tay mẹ thật chặt khi bơi, đã ngả đầu vào vai mẹ trong lúc ăn tối, đã cười vang giữa vườn hoa – để mẹ biết rằng, đôi khi, chỉ cần mình ở bên nhau… là đủ.